TRUY CẬP V99.site chơi game ngay

v99.site

 

“Nhà em có một người bà. Bà hay đứng lảng vảng trong nhà. Bà luôn ngáy rất to và mồn bà cứ há to ra. Tóc bà rối loạn sợi bạc sợi đen. Bà trông dơ bẩn còn hơn người ăn xin. Bà thở ra những tiềng khò khè. Da bà nhăn nhúm. Bà rất thích cào vào tường và tạo ra những tiếng động. Bố mẹ bảo là chuột hay vách nhà hàng xóm. Em bảo là bà thì họ bảo 2 bà nội ngoại ở nước ngoài cả.

Bố mẹ với không ai thấy bà cả. Bà rất ham ăn. Mỗi khi dọn cơm thì bà ăn ngay cả tô. Bởi vây đồ ăn mau hư lắm. Bà cũng thích các nơi tối và các nơi mát mẻ. Khi thì ở trong hộc. Khi thì trong tủ, dưới gầm giường và trong tủ lạnh. Hay cả những khe hở bà cũng len vào được. Bà chẳng bao giờ ngủ cả nên việc bà làm là soi mói. Tay bà bị bó vô mình. Như ai đó đã cột tay bà lại vậy.

Bà thích nhất là em. Vì em thấy bà. Bà muốn em cởi trói cho bà. Chứ em không thích bà đâu. Do bà cứ đứng chắn lối suốt. Có lần em không thấy đèn đường và xém bị xe tông. Em ghét bà lắm. Bà hét vô mặt các bạn nhỏ tới chơi với em. Đuổi họ đi cả. Bà đuổi cô giúp việc tới trông em. Có lẽ bà không thích ai vô nhà. Bà em hay đứng ở bên ngoài cửa để chờ người để bà bắt nạt. Bà…”

“Đủ rồi. Xuống phòng giáo viên với cô ngay. Lớp trưởng giữ lớp.”- Tiếng cô chủ nhiệm la om sòm.
Cổ tái cả mặt rồi nắm tay tôi kéo ra khỏi lớp. Cả bọn trong lớp xì xào rồi yeah yeah như là nghỉ tiết. Con Ngân mừng quá chừng thở phào ra. Chưa làm văn nè… Bị cô bắt đọc bài làm văn là mệt lắm đó. Chút trêu nó mới được.

—–

Tôi về xếp cặp. Cả đám nhào tới hỏi: “Sao rồi?”

“Phòng giáo vụ có ai với ai vậy? Thầy hiệu phó có cho kẹo không?”

Tôi thở dài xếp cặp vở vô rồi chống tay phòng má mín môi nói: “Biết ngay là không ai tin đâu mà. Như ba mẹ thôi. La mình không, bắt mình không được kể nữa. Cô phải đi học thêm. Chứ không biết làm văn gì, bị trứng ngỗng choc oi. Đứa nào dưới trung bình phải đi học thêm.”

“Chép theo văn mẫu đó. Tụi bây không đi học thêm không có văn mẫu chép đâu.”- Lớp trưởng Kiên chống nạnh nói.

Xin 50 ngàn để đóng tiền học thêm mới được. Con Ngân cầm bài văn nói: “Nhưng thi học kỳ môn văn là bài làm văn Tả Bà Em đó. Chị tớ năm lớp bảo thế. Tớ không có bà luôn. Mẹ cho tiền học thêm rồi mẹ đi ra Hà Nội rồi, nhưng mà lỡ lấy tiền khao cả bọn rồi. Giờ nhả ra đi. Nếu không méc bố. Bố tớ là công an.”

A… Cả đám la hét quá chừng. Thằng Kiên hứa phá luật cho ngay bài văn mẫu mượn copy kìa. Tôi lớ vô mà nó che bài ngay kìa. Thằng Tín nói: “Thế bà bạn là tốt hay xấu thế. Bà nội tớ cũng hay la mắng lắm, nên tớ ghét bà luôn. Mẹ tớ ghét bà lắm bảo bà xấu tính ghê. Bà tớ cũng hay đòi đuổi mẹ tớ đi. Mình làm bạn đi.”

Được đó. Con Sa tự nhiên ôm bài văn chạy ra la to nói: “A… cấm nói xấm bà nha. Bà ngoại tốt lắm cơ. Bà ngoại thương Sa nhất luôn. Mẹ bảo bà thương nhất là cháu chứ chẳng thương mẹ với bố đâu. Ai đánh Sa là bà đánh lại. Bà hay ôm Sa kể chuyện. Bà lo hết việc nhà, bà bắt cơm nấu cháu cho Sa. Chẳng biết gì hết, bà mi thương mi đó.”

Ủa? Ờ… Nhỏ Sa còn đọc vanh vách bài tập làm văn của nó. Tín nghe cũng gật nói: “Ờ ha. Bố bảo ‘thương cho roi cho vọt’ ấy.”

Có chuyện đó sao? Tôi chống 2 tay bưng mặt suy nghĩ. Bị giám thị vô la nói: “Tụi học sinh lớp 3D mau về nhà ngay.”

Cả bọn xách cặp về. Cặp nặng quá luôn. Văn của thằng Kiên bảo: “Lưng bà bị còng.”

Bà tôi đâu có còng lưng đâu. Về đội sao đỏ liền giăng dây qua đường kìa. Lần trước cũng do bà hết đó. Nhiều phụ huynh đến đón chưa. Còn cầm dù nữa. A… bà đi theo bà hàng xóm kìa. Lại bà nữa. Ghét ghê đó.

“Lan… lại đây mẹ.”… “Tuấn, ông tới đón cháu nè Tuấn.”… “qua đây con.”

Tiếng phụ huynh kêu con về rối rít. Tôi đứng xếp hàng chờ tới lớp tôi qua đường. Nhiều đứa được phụ huynh đón về còn kéo bố mẹ vòi mua quà vặt ở các xe bán đồ ăn với tạp hóa quanh trường. Truyện tranh kìa. Tụi tôi chen chen để coi cái ‘nhà mướn truyện’ mới mở.

“Anh… em muốn mướn truyện. Chút thôi mà.”

“Về ngay. Bố mẹ dặn tao đón mày rồi về ngay. Dạo này có mẹ mìn bắt cóc con nít đó. Trường tiểu học nào cũng kêu bố mẹ coi chừng con nít. Nhiều đứa bị bắt lắm rồi.”

Ủa… Ủa? Cả bọn chúng tôi dỏng tai nghe. Tôi ngước lên dòm thấy mấy phụ huynh bàn tán quá chừng.

“Sao? Cónhiều đứa bé bị bắt cóc à?”

“Tin đồn thôi chị. Tôi nghe đâu chừng có 2 đứa bé bị bắt.”

“Phải coi chừng thôi. Nghe nói 15 năm trước từng có nhiều vụ bắt cóc diễn ra trên địa bàn quận ta ấy.”

“Hồi trước nhà em chưa về đây. Bộ có thiệt sao? Nghe hàng xóm bảo chỉ phóng đại.”

“Có trời mới biết. Nhưng cứ trông nom tụi nhỏ cẩn thận thôi cô ạ. Ông xã tôi lơi là lắm. Hay dẫn con ra ngoài ngồi uống cà phê đánh bida xong ổng quên để ý nó. Giao con cho chồng coi thì chán vậy đó. Giá mà má tôi còn, nhà nào có ông bà là nhất rồi. Để ông bà trông là yên tâm.”

“Ừm, còn trông nhà phụ nữa, chứ có 2 vợ chồng, 2 đứa con. Tôi màcó người phụ trông nhà hay quét dùm cái nhà là tôi yên tâm đi ra ngoài bán hàng, để thêm tiền lo cho tụi nhỏ. Thấy con người ta học đàn piano, hay học bơi học tiếng Anh thấy mà ham.”

Đến lượt bọn tôi đi theo hàng qua đường rồi. Tôi quay lại dòm bà. Thấy bà đi theo tôi. Tôi mín môi nghĩ có bà cũng được. Cho bố mẹ đỡ cực. Hay tại bà không có ai ‘tháo’ tay bà ra nhỉ. Kiên đeo cặp còn nặng hơn tôi gật cái nói: “Quên mất. Còn bài tập vẽ cô chủ nhiệm dặn. Vẽ rồi tô đem lên nộp. Tại tuần này tiết mỹ thuật phải học bài môn Toán với Tập Đọc. Nên vẽ với thủ công cô chỉ dặn bài thôi.”

“Sao giờ mi mới nhớ? Lo học về chơi chứ gì. Lớp trưởng gì kỳ vậy.”- Ngân nói còn đánh vai Kiên 1 cái.

Kiên gãi đầu nói: “Tại mẹ nói môn mỹ thuật với thủ công là môn phụ thôi. Bà với mẹ làm giúp cả. Mai nói với cả lớp cũng được. Tuần sau mới nộp mà.”

... Read more »

Category: Đọc Truyện Ma V99Win | Views: 235 | Added by: v99 | Date: 2023-03-23 | Comments (4)

TRUY CẬP V99.site chơi game ngay

v99.site

Một phần tư…

Ba phần bảy…

Hai phần tám

Năm phần mười…

Sáu phần hai mươi…

Mười phần ba mươi..

Ha ha…

—-

Tôi ngồi ở cái xe sửa khóa mọi ngày của mình. Cái xe của tôi còn nhỏ hơn mấy cái xe bán đồ ăn nửa. Tầm chỉ có 1 cái tủ. Còn cũ kỹ bẩn thiểu. Ngày nào cũng kéo tới trước tiệm điện thoại để bày. Chỉ có 1 cái biểng ‘Sửa Khóa 1-2-3’, nghĩa là trong 1, 2, 3 nháy mắt là xong. Trên cái tủ thì ghi đầy các chữ ‘Cắt chìa khóa’, ‘sửa khóa nhà- khóa xe- khóa tủ’, ‘Đổi Khóa Mới’, ‘Phục Vụ Tận Nơi- Khi Cần Nhớ Gọi’.

Có 1 cái xe máy lái tới rồi tắp vào đây. Hay lắm… Để coi. Thanh niên thiếu nữ. Nhưng cái xe cà tàn quá. Biết ngay là nào đòi thay pin đồng hồ với đánh chìa khóa phòng. Kiểu này là sinh viên rồi. Tôi từ chối ngay. Cả 2 chưng hửng nói:

“Ủa? Sao kỳ vậy bác. Tiệm sửa khóa nào chẳng có thay pin đồng hồ. Còn không đánh dùm bọn cháu thêm 2 cái chìa khóa phòng này.”

“Thôi, anh chị đi cho tôi nhờ để tôi còn buôn bán. Ban sớm mở hàng mà gặp anh chị là hết làm ăn. Tôi không nhận.”- Tôi xua tay gắt gỏng bảo 2 cô cậu đó đi.

Cả 2 dòm nhau ngần ngừ. Cô gái bảo: “Bác này lạ. Bác không thay pin thì đánh dùm bọn cháu cái chìa thôi. Cái đó dễ ẹc với các bác làm chìa.”

Tôi khịt mũi nghĩ cái đám sinh viên thì có mấy tiền đâu. Chẳng bỏ công… A, có 1 chiếc xe Yamaha mới cống tầm 40 triệu do 1 bà chạy tới. Thấy cái túi bả với cái dây chuyền vàng là biết dân có tiền. Hình như quẹo từ trong hẻm ra đường rồi sang đây. Bả giơ cái chìa khóa xe với cái chìa khóa nhà nói: “Anh cắt dùm em thêm 1 chìa nữa cho con em nó xài nhé. Bao giờ xong thế anh?”

“OK. Nhanh lắm em. Nhà em trong hẻm đó à? Là lối xóm thì anh giảm giá cho. Ở đâu thế?”- Tôi cười đon đả nói.

Hai cô cậu đó thản thốt nói: “Này.. này bác.”

Tôi đuổi khéo cả 2 đi ngay luôn. Cả 2 tức tối rồi bỏ đi. Bà này nói: “Sao anh đuổi khác vậy?”

“Ôi, thay pin đồng hồ. Anh đâu có dịch vụ đó. Còn nói chuyện thấy ghét, so bì trả giá, khinh chê. Anh cho đi luôn. Hồi trước anh làm dùm, chứ lớp thì bảo làm đồng hồ mạ vàng bị trầy, bắt đền. Giờ anh khôn rồi, thấy hạng khách đủ chuyện vậy là cho đi. Ừm.. em ra ghế ngồi chờ chút.”

Bả tin rồi nên ngồi xuống ngay. Tôi ra dấu mãi mà thằng Phước em tôi còn chưa tỉnh cơn ghiền, nó phê từ tối qua tới giờ. Ra ngồi quán cà phê mà cứ sụt sùi ngả nghiên. Thằng này, có mối rồi mà. Khách đi thì phải lái theo ngay để coi ở đâu rồi còn lựa cơ ra tay chứ. Lấy cắp xe mà có khóa là dễ như chơi. Có tốn mấy công sức đâu. Hừm. Tôi nghĩ lần sau kêu thằng Tài con tôi ra thì yên tâm hơn. Nó dạo này nhanh lẹ lắm còn để ý nhiều ‘mối’. Nhiều nhà đóng cửa đi chơi hay mấy ông mấy bà đi đâu đó bỏ nhà vài hôm. Dễ vậy không ăn thì bỏ uổng.

Tôi nhìn thấy 1 thằng đi ăn sáng ra khỏi tiệm hút thuốc. Hắn ăn mặc ngon lành còn xài điện thoại Iphone, lưng quần dắt 1 chùm chìa khóa. Chà… chùm đó là khóa nhà, khóa két sắt, khóa xe. Rơi vô tay tôi là bảo đảm. Tôi thấy hắn đi ngang bèn kêu: “Đánh chìa khóa không cậu? Đánh thêm chìa cho an tâm. Mất thì mệt, lúc đó phải thay nguyên cả ổ. Còn bị kẹt ở ngoài.”

Hắn quay lại nói: “Thế khóa điện tử bác có đánh được chìa không?”

“Có… Nhiều loại khóa điện tử chứ phải có chìa sơ cua đó thôi. Cái gì cũng không qua nổi khóa truyền thống. Thế nhà cậu là khóa điện tử à? Hết pin thay mệt lắm, phải mở nó ra rồi ráp lại. Tôi có ông khách xài rồi hết pin, chán quá, xài chìa luôn.”- Tôi cười bảo.

Khóa gì chứ vào tay tôi thì thành dễ hết. Chỉ có điều là tốn công tốn thời gian. Nên mới mở hàng này để chọn đối tượng. Làm đánh khóa chỉ là tượng trưng, để nhử mấy con mồi ngon này.

Có 1 cái xe máy sà tới. Hừm.. Tôi làm mặt dửng dưng chứ cười thầm trong bụng. Tôi đánh cho lẹ cái chìa này cho rồi. Có mối khách sộp này thì chẳng cần cái con mồi cò con này làm gì.

Hai tên Hưng với Lâu này. Mặt chúng bực bội thấy rõ. Tôi giao chìa khóa cho bà khách. Cũng theo tật dòm ngó bà đó. Bả đi rồi thì chúng đi tới vẻ mặt khinh khỉnh. Tôi cũng làm mặt dửng dưng với chúng. Chúng ê với a đủ thứ.

“Sao rồi? Các cậu dạo đó bảo khỏi cần tôi mà. Còn bảo có cưa với đụt, cứ cưa banh cái cửa hay đục bể cái chìa là xong thôi. Còn bảo ở Hà thành này lắm tiệm sửa khóa, còn là tiệm mặt tiền, tay khóa cả trăm thằng  để số cho các cậu tha hồ gọi mà. Chắc dạo này ăn nên làm ra quá nên…”- Tôi nói trêu ngươi

Quả nhiên thằng Lâu hầm hầm còn đá cái ghế nhựa rồi nó đấm vào tường 1 cái rầm. Hai thằng này từng vào trại ra khám không biết bao nhiêu lần vì tội trộm cắp rồi. Hồi trước chúng có 1 băng cũng chừng 10 thằng. Làm ăn được lắm. Chứ giờ bị cảnh sát siết, nhiều thằng ở tù rồi. Bọn này mới ra lại vội tìm tôi để làm ăn lại. Nói gì chứ cũng phải qua tôi. Mà đám này có là gì? Tôi còn cộng tác với nhiều băng nhóm táo tợn hơn. Bao băng tới mời tôi đi xuống Nam đó. Thời của bọn giang hồ là thôi đó, băng cướp lớn còn đi phi vụ ào ào. Tại mấy năm gần đây tụi công an chúng khác xưa rồi, lại truy lùng ráo riết không bỏ sót ai. Mấy băng lớn đành xé lẻ ra. Hay như tôi, phải ẩn mình mà tính đường chắc chắn mới ra tay. Bọn này biết tôi làm bao vụ lớn với mấy băng giang hồ khác rồi nên nể tôi lắm. Không có tôi thì làm gì được.

Cỡ chúng… giờ đầy. Mấy thằng lẻ tẻ ra riêng như chúng kêu tôi đi hoài đó. Còn chảnh nổi gì. Cưa đụt cửa đi, rồi cả phố dậy hết kêu công an tới. Còn kêu mấy tay khóa khác tới, chúng không báo công an cũng lạ. Với có mấy thằng có gan chứ. Tôi thấy bộ dạng của chúng là xìu rồi.

“Lần này Hai, tám. Thế nào? Vụ này…”- Thằng Hưng giơ tay số 2 nói.

Tôi cắt lời ngay: “Tôi không cần biết các cậu có vụ gì. Hai- tám… giỡn chơi hả? Có 2 thôi ai mà nhận. Mấy cậu đi tìm mấy thằng khóa khác đi. Cái xe hồi nãy giá cũng 40 triệu rồi. Mới sáng mở hàng thôi đó. Ít nhất là 3- 7.”

“Ông bị điên hả? Đ*…”- Thằng Lâu giơ nắm tay nói.

“Tụi mày liệu hồn. Chỗ giang hồ ra làm ăn. Tụi mày cũng biết tao làm cho bao nhiêu băng. Tao có bề gì thì tụi thằng Hùng cho chúng mày ra bã. Biết khó tìm tay mở khóa như tao không? Chúng toàn đi cướp có vũ trang, xông vào kho bãi mà cướp đó.&rdq ... Read more »

Category: Đọc Truyện Ma V99Win | Views: 238 | Added by: v99 | Date: 2023-03-23 | Comments (0)